Như những dòng nước sống mang tình yêu tuôn tràn vào sa mạc, ân điển và tình yêu thương của Cứu Chúa Jêsus Christ đã đến với dân tộc Việt Nam thật rất dư dật và lạ lùng. Chỉ trong một thời gian ngắn, ảnh hưởng của Tin Lành đã lan rộng khắp ba miền Trung, Nam, Bắc và điều đáng ngợi khen Chúa hơn hết là sự hiện diện của Hội Thánh Ngài trên phần đất bé nhỏ nầy như là một phép lạ- vì từ một số người ít ỏi, bé nhỏ Hội Thánh đã tiến nhanh đến chỗ có thể kết hợp được một tập thể rộng rãi, đông đảo như ngày nay.
Nói như thế không có nghĩa là những nhà truyền đạo tiền phong cũng như những người nối tiếp trách nhiệm thực thi sứ mệnh thánh, có thể hoạt động dễ dàng trong một bối cảnh lịch sử cởi mở và khách quan, được chính quyền thông cảm và được quần chúng ủng hộ. Sự thật hoàn toàn trái ngược. Tin Lành được truyền đến Việt Nam tính đến nay (1970) đã gần 3 phần tư thế kỷ. Trong khoảng thời gian đó, các đầy tớ của Chúa đã phải hoạt động song song với những sự ngăn trở. Ngày nay, chúng ta tương đối được dễ dàng trong việc rao truyền ơn cứu rỗi, nhưng ngày xưa – Hội Thánh đã phải chiến đấu gian khổ để trưởng thành trong những hoàn cảnh hết sức bi đát, cô đơn cùng cực – nếu không có sự gìn giữ và bảo hộ của Chúa, thì chắc rằng không thể nào tồn tại được. Thái độ của Chính quyền Pháp Việt lúc bấy giờ rất khắt khe đối với Tin Lành. Thêm vào đó là nạn kỳ thị tôn giáo do một số đồng bào thủ cựu chủ xướng. Cho nên Giáo sĩ luôn luôn bị ngược đãi và những nhà truyền đạo đầu tiên phải thường xuyên sống trong sự đe dọa, bắt bớ và tù đày. Tuy nhiên, tạ ơn Đức Chúa Trời, vì trên hết mọi điều đó – có cánh tay của Chúa giơ ra và Hội Thánh của Ngài vẫn sống.